Monday, December 2, 2019

Thứ Hai 02 tháng Mười Hai

Mátthêu 8:5-11

Khi Ðức Giêsu vào thành Caphácnaum, có một viên đại đội trưởng đến gặp Người và nài xin: "Thưa Ngài, tên đầy tớ của tôi bị tê bại nằm liệt ở nhà, đau đớn lắm". Người nói: "Chính tôi sẽ đến chữa nó". Viên đại đội trưởng đáp: "Thưa Ngài, tôi chẳng đáng Ngài vào nhà tôi, nhưng xin Ngài chỉ nói một lời là đầy tớ tôi được khỏi bệnh. Vì tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: "Ði!", là nó đi, bảo người kia: "Ðến!", là nó đến, và bảo người nô lệ của tôi: "Làm cái này!", là nó làm". Nghe vậy, Ðức Giêsu ngạc nhiên và nói với những kẻ theo Người rằng: "Tôi bảo thật các ông: tôi không thấy một người Ítraen nào có lòng tin như thế. Tôi nói cho các ông hay: Từ phương đông phương tây, nhiều người sẽ đến dự tiệc cùng các tổ phụ Ápraham, Ixaác và Giacóp trong Nước Trời."

  • Người đại đội trương cầu xin với Đức Giêsu cho người đầy tớ của ông, chứ không phải cho chính ông. Tôi muốn cầu xin với Đức Giêsu cho ai ngày hôm nay? 
  • "Thưa Ngài, tôi chẳng đáng" Tôi có bao giờ cảm thấy như vậy không? Có bao giờ tôi cảm thấy mình được nhận lãnh nhiều hơn mình đáng được không? Chúng ta sống trong một văn hóa của quyền lợi trong đó mỗi người cho rằng mình xứng đáng nhận lãnh được tất cả những được ban cho. Còn tôi thì sao?

Entitlement