Ðức Giêsu vừa lên đường, thì có một người chạy đến, quỳ xuống trước mặt Người và hỏi: "Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?" Ðức Giêsu đáp: "Sao anh nói tôi là nhân lành? Không có ai nhân lành cả, trừ một mình Thiên Chúa. Hẳn anh biết các điều răn: Chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ kính cha mẹ". Anh ta nói: "Thưa Thầy, tất cả những điều đó, tôi đã tuân giữ từ thuở nhỏ". Ðức Giêsu đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến. Người bảo anh ta: "Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi". Anh ta sa sầm nét mặt vì lời đó, và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải. Ðức Giêsu rảo mắt nhìn chung quanh, rồi nói với các môn đệ: "Những người có của thì khó vào Nước Thiên Chúa biết bao!" Nghe Người nói thế, các môn đệ sững sờ. Nhưng Người lại tiếp: "Các con ơi, vào được Nước Thiên Chúa thật khó biết bao! Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa". Các ông lại càng sửng sốt hơn nữa và nói với nhau: "Thế thì ai có thể được cứu?" Ðức Giêsu nhìn thẳng vào các ông và nói: "Ðối với loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể được". "
- "Đức Giêsu đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến"; một cái gì đó trong ánh mắt của Đức Giêsu không thể quên được. Tôi xem cảnh tưởng này và tự hỏi điều gì làm cho Đức Giêsu yêu mến anh ta. Tôi cho phép bản thân mình thời gian để suy nghĩ về những gì Người yêu mến tôi .
- Máccô không bỏ đi cho chúng ta những bất ngờ và đau buồn của người thanh niên như khi anh ta nghe, và từ chối, lời mời gọi của Đức Giêsu, hoặc sự bình tĩnh chấp nhận của Đức Giêsu trước sự từ chối đó. Người sẽ không dùng bạo lực đối với sự tự do của chúng ta. Đức Giêsu có thể chỉ cho tôi thấy một điều đang cầm giữ tôi ra khỏi sự tự do. Tôi có thể bỏ đi hoặc tôi có thể hỏi xin Người sự giúp đỡ để đối phó với nó.