Ðức Giêsu còn nói với các môn đệ rằng: "Một nhà phú hộ kia có một người quản gia. Người ta tố cáo với ông là anh này đã phung phí của cải nhà ông. Ông mới gọi anh ta đến mà bảo: "Tôi nghe người ta nói gì về anh đó? Anh hãy phúc trình về công việc quản lý của anh, vì từ nay anh không được làm quản gia nữa!" Người quản gia liền nghĩ bụng: "Mình sẽ làm gì đây? Vì ông chủ đã cất chức quản gia của mình rồi. Cuốc đất thì không nổi, ăn mày thì hổ ngươi. Mình biết phải làm gì rồi, để sau khi mất chức quản gia, sẽ có người đón rước mình về nhà họ!"."Anh ta liền cho gọi từng con nợ của chủ đến, và hỏi người thứ nhất: "Bác nợ chủ tôi bao nhiêu vậy?" Người ấy đáp: "Một trăm thùng dầu ôliu". Anh ta bảo: "Bác cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi xuống mau, viết năm chục thôi". Rồi anh ta hỏi người khác: "Còn bác, bác nợ bao nhiêu vậy?" Người ấy đáp: "Một ngàn thùng lúa". Anh ta bảo: "Bác cầm lấy biên lai của bác đây, viết lại tám trăm thôi". "Và ông chủ khen tên quản gia bất lương đó đã hành động khôn khéo. Quả thế, con cái đời này khôn khéo hơn con cái ánh sáng khi xử sự với người đồng loại.
- Khi đọc lần đầu Phúc Âm này, chúng ta có thể nghĩ rằng Chúa đang khen ngợi hành động của người quản lý bất lương, nhưng ở dòng cuối cùng, chúng ta thấy ông ta được đặt đối lập với con cái sự sáng. Chúng ta là những người đã được ban cho ánh sáng chân lý, và chúng ta bị thử thách bởi cách mình sử dụng món quà này. Chúng ta đang chuẩn bị cho thế giới vĩnh cửu như thế nào? Tôi có tận dụng các phương tiện để phát triển đức tin, sự hiểu biết và tình yêu dành cho Đức Giêsu Kitô qua việc đọc sách, cầu nguyện và các bí tích không? Chúng ta hãy cầu nguyện để sống một cuộc đời được soi sáng hơn.
- Thánh Augustine đã viết: 'Là một Kitô hữu, tôi sẽ phải phúc trình về cuộc đời mình với Chúa, và là một nhà lãnh đạo, tôi sẽ phải phúc trình về sự quản lý của mình.'