Luca 13:22-30
Trên đường lên Giêrusalem, Ðức Giêsu đi ngang qua các thành thị và làng mạc mà giảng dạy. Có kẻ hỏi Người: "Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không?" Người bảo họ: "Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được. Một khi chủ nhà đã đứng dậy và khoá cửa lại, mà anh em còn đứng ở ngoài, bắt đầu gõ cửa và nói: "Thưa ngài, xin mở cho chúng tôi vào!", thì ông sẽ bảo anh em: "Các anh đấy ư? Ta không biết các anh từ đâu đến!" Bấy giờ anh em mới nói: "Chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt ngài, và ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi". Nhưng ông sẽ đáp với anh em: "Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính!" Bấy giờ anh em sẽ khóc lóc nghiến răng, khi thấy các ông Ápraham, Ixaác và Giacóp cùng tất cả các ngôn sứ được ở trong Nước Thiên Chúa, còn mình lại bị đuổi ra ngoài. Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa. Và kìa có những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót".
- Đức Giêsu không trả lời thẳng câu hỏi "có phải những người được cứu thoát thì ít?" "Cửa hẹp" là một hình ảnh thách đố cho chúng ta. Như thánh Phaolô nói, Thiên Chúa muốn tất cả mọi người được cứu rỗi, nhưng chúng ta không thể xem đó là chuyện đã rồi. Tôi cần phải giữ mắt mình hướng về cánh cửa hẹp đó và tránh bị lôi cuốn đi chỗ khác.
- Đức Giêsu không nhắc đến lề luật ở đây nhưng muốn nói đến những gì bên trong; cánh cửa hẹp là cánh cửa của con tim. Nó có thể được mở ra bởi bất cứ ai, không phân biệt chủng tộc hay màu da.