Wednesday, December 2, 2015

Thứ Tư 02 tháng Mười Hai

Mátthêu 15:29–37

Ðức Giêsu xuống khỏi miền ấy, đến ven Biển Hồ Galilê. Người lên núi và ngồi đó. Có những đám người đông đảo kéo đến cùng Người, đem theo những kẻ què quặt, đui mù, tàn tật, câm điếc và nhiều bệnh nhân khác nữa. Họ đặt những kẻ ấy dưới chân Người và Người chữa lành, khiến đám đông phải kinh ngạc vì thấy kẻ câm nói được, người tàn tật được lành, người què đi được, người mù xem thấy. Và họ tôn vinh Thiên Chúa của Ítraen. Ðức Giêsu gọi các môn đệ lại mà nói: "Thầy chạnh lòng thương đám đông, vì họ ở luôn với Thầy đã ba ngày rồi và họ không có gì ăn. Thầy không muốn giải tán họ, để họ nhịn đói mà về, sợ rằng họ bị xỉu dọc đường". Các môn đệ thưa: "Trong nơi hoang vắng này, chúng con lấy đâu ra đủ bánh cho đám đông như vậy ăn no?" Ðức Giêsu hỏi: "Anh em có mấy chiếc bánh?" Các ông đáp: "Thưa có bảy chiếc bánh và một ít cá nhỏ". Bấy giờ, Người truyền cho đám đông ngả lưng xuống đất. Rồi Người cầm lấy bảy chiếc bánh và mấy con cá, dâng lời tạ ơn, bẻ ra, trao cho môn đệ, và môn đệ trao cho đám đông. Ai nấy đều ăn và được no nê. Những mẩu bánh còn thừa, người ta thu lại bảy thúng đầy.


  • Tôi tưởng tượng đám đông với mọi người đang mang những vấn đề của họ đến với Đức Giêsu. Dân chúng đang đến với Người là những người đang bị bệnh tật hoặc đang đi cùng một người thân đang có bệnh. Tôi sẽ mang vấn đề nào đến với Đức Giêsu và Người sẽ làm gì với nó? Đó có phải là cách mà tôi dùng khi có người mang vấn đề của họ đến với tôi không?

  • Đức Giêsu nhìn sự việc với một cái nhìn rộng lớn: Người va chạm với nhu cầu căn bản của con người là được nuôi dưỡng. Chắc hẵn Người đã rất vui mừng khi cho đám đông ăn no nơi hoang vắng. Mọi sự là để chia sẻ. Tôi có vui mừng khi chia sẻ những gì tôi có thể không? Bánh và cá của tôi như thế nào?