Wednesday, December 23, 2015

Thứ Tư 23 tháng Mười Hai

 Luca 1:57-66 

Tới ngày mãn nguyệt khai hoa, bà Êlisabét sinh hạ một con trai. Nghe biết Chúa đã quá thương bà như vậy, láng giềng và thân thích đều chia vui với bà. Khi con trẻ được tám ngày, họ đến làm phép cắt bì, và tính lấy tên cha là Dacaria mà đặt cho em. Nhưng bà mẹ lên tiếng nói: "Không, phải đặt tên cháu là Gioan". Họ bảo bà: "Trong họ hàng của bà, chẳng ai có tên như vậy cả". Rồi họ làm hiệu hỏi người cha, xem ông muốn đặt tên cho em bé là gì. Ông xin một tấm bảng nhỏ và viết: "Tên cháu là Gioan". Ai nấy đều bỡ ngỡ. Ngay lúc ấy, miệng lưỡi ông lại mở ra, ông nói được, và chúc tụng Thiên Chúa. Láng giềng ai nấy đều kinh sợ. Và các sự việc ấy được đồn ra khắp miền núi Giuđê. Ai nghe cũng để tâm suy nghĩ và tự hỏi: "Ðứa trẻ này rồi ra sẽ thế nào đây?" Và quả thật có bàn tay Chúa phù hộ em.


  • Tôi hòa nhập vào tâm trạng nóng lòng phấn khởi xung quanh sự ra đời con của bà Elizabeth. Tôi ý thức rằng Thiên Chúa đang thực hiện kế hoạch của mình thông qua những con người cùng cộng tác. Cũng vậy, Chúa muốn con trẻ được gọi là Gioan, và điều đó đang xảy ra. Trong sự hiểu biết của thánh Luca về ơn cứu độ, những gì Thiên Chúa quyết định cuối cùng sẽ được hoàn thành. Tôi xin cho mình có đức tin để tin vào điều này và không bị ràng buộc bởi sự lo lắng.

  • Tôi đang mở lòng như thế nào trước những bất ngờ của Thiên Chúa, trước sự hoạt động hoàn toàn tự do của Chúa Thánh Thần? Có phải khu vực thoải mái của tôi đã bảo vệ tôi quá kỹ càng khiến tôi không còn biết ngạc nhiên trước ân sủng?