Thấy đám đông, Ðức Giêsu lên núi. Người ngồi xuống, các môn đệ đến gần bên. Người mở miệng dạy họ rằng:
"Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ.
"Phúc thay ai hiền lành, vì họ sẽ được Ðất Hứa làm gia nghiệp.
"Phúc thay ai sầu khổ, vì họ sẽ được Thiên Chúa ủi an.
"Phúc thay ai khát khao nên người công chính, vì họ sẽ được Thiên Chúa cho thỏa lòng.
"Phúc thay ai xót thương người, vì họ sẽ được Thiên Chúa xót thương.
"Phúc thay ai có tâm hồn trong sạch, vì họ sẽ được nhìn thấy Thiên Chúa.
"Phúc thay ai xây dựng hòa bình, vì họ sẽ được gọi là con Thiên Chúa.
"Phúc thay ai bị bách hại vì sống công chính, vì Nước Trời là của họ.
"Phúc cho anh em khi vì Thầy mà bị người ta sỉ vả, bách hại và vu khống đủ điều xấu xa. Anh em hãy vui mừng hớn hở, vì phần thưởng dành cho anh em ở trên trời thật lớn lao. Quả vậy, các ngôn sứ là những người đi trước anh em cũng bị người ta bách hại như thế."
- Trong Thánh Kinh, nghèo khó là một sự dữ cần được sửa đổi; giàu có thì không phải là một sự dữ nhưng là một điều cần thiết cho sự phúc lợi của một vương quốc. Tuy nhiên, việc yêu mến sự giàu có có thể dẫn đến việc lơ là với Thiên Chúa và với những người nghèo. Cộng đoàn Kitô hữu luôn luôn cố gắng đặt việc chăm sóc cho người nghèo là ưu tiên, bởi vì đó cũng là ưu tiên của Thiên Chúa. Đó có phải là ưu tiên của tôi không?