Các môn đệ đến gần hỏi Ðức Giêsu rằng: "Sao Thầy lại dùng dụ ngôn mà nói với họ?" Người đáp: "Bởi vì anh em thì được ơn hiểu biết các mầu nhiệm Nước Trời, còn họ thì không. Ai đã có thì được cho thêm, và sẽ có dư thừa; còn ai không có, thì ngay cái đang có, cũng sẽ bị lấy mất. Bởi thế, nếu Thầy dùng dụ ngôn mà nói với họ, là vì họ nhìn mà không nhìn, nghe mà không nghe không hiều. Thế là đối với họ đã ứng nghiệm lời sấm của ngôn sứ Isaia, rằng:
"Các ngươi có lắng tai nghe cũng chẳng hiểu,
có trố mắt nhìn cũng chẳng thấy.
Vì lòng dân này đã ra đần độn,
chúng đã nặng tai, còn mắt thì chúng nhắm lại,
kẻo mắt chúng thấy, tai chúng nghe,
và lòng hiểu được mà hoán cải,
và rồi Ta sẽ chữa chúng cho lành.
"Còn anh em, mắt anh em thật có phúc vì được thấy, tai anh em thật có phúc, vì được nghe. Quả thế, Thầy bảo thật anh em, nhiều ngôn sứ và nhiều người công chính đã mong mỏi thấy điều anh em đang thấy, mà không được thấy, nghe điều anh em đang nghe, mà không được nghe."
- Tôi có phải là một trong những người 'nhìn mà không nhìn, nghe mà không nghe không hiểu' không? Đức Giêsu nói bằng dụ ngôn để thách đố chúng ta ra khỏi sự lười biếng, tìm kiếm một ý nghĩa sâu xa hơn của mọi sự việc. Thật dễ dàng để bị phân tâm, đặc biệt trong thời buổi mà chúng ta đang bị tràn ngập bởi quá nhiều tin tức và hình ảnh hoàn toàn nông cạn.