Monday, September 18, 2023

Thứ Hai 18 tháng Chín

Luca 7:1-10

Sau khi đã nói hết những lời ấy cho dân chúng nghe, Ðức Giêsu vào thành Caphácnaum. Một viên đại đội trưởng kia có người nô lệ bệnh nặng gần chết. Ông ta yêu quý người lắm. Khi nghe đồn về Ðức Giêsu, ông cho mấy kỳ mục của người Dothái đi xin Người đến cứu sống người nô lệ của ông. Họ đến gặp Ðức Giêsu và khẩn khoản nài xin Người rằng: "Thưa Ngài, ông ấy đáng được Ngài làm ơn cho. Vì ông quý mến dân ta. Vả lại chính ông đã xây cất hội đường cho chúng ta. Ðức Giêsu liền đi với họ. Khi Người còn cách nhà viên sĩ quan không bao xa, thì ông này cho bạn hữu ra nói với Người: "Thưa Ngài, không dám phiền Ngài quá như vậy, vì tôi không đáng rước Ngài vào nhà tôi. Cũng vì lý do ấy, tôi đã không nghĩ mình xứng đáng đến gắp Ngài. Nhưng xin Ngài cứ nói một lời, thì đầy tớ của tôi được khỏi bệnh. Vì chính tôi đây, tuy dưới quyền kẻ khác, tôi cũng có lính tráng dưới quyền tôi. Tôi bảo người này: "Ði!" là nó đi; bảo người kia: "Ðến!" là nó đến; và bảo người nô lệ của tôi: "Làm cái này!" là nó làm". Nghe vậy, Ðức Giêsu thán phục ông ta, Người quay lại nói với đám đông đang theo Người rằng: "Tôi nói cho các ông hay: ngay cả trong dân Ítraen, tôi cũng chưa thấy một người nào có lòng tin mạnh như thế. Về đến nhà, những người đã được sai đi thấy người nô lệ đã khỏi hẳn.

  • Đức Giêsu có ấn tượng sâu xa về phẩm chất cuộc sống của viên đại đội trưởng và lòng quan tâm chân thật của ông đối với người nô lệ. Ông ta không phải là người Do Thái nhưng đã đặt niềm tin và phó thác vào Đức Giêsu, và gọi Người là "Ngài" như người Do Thái gọi. Cũng giống như viên đại đội trưởng này, chúng ta không cần phải nhìn thấy bằng mắt để có thể biết rằng Đức Giêsu vẫn hằng sống và đang hoạt động trong đời mình.