Trên đường lên Giêrusalem, Ðức Giêsu đi qua biên giới giữa hai miền Samaria và Galilê. Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa và kêu lớn tiếng: "Lạy Thầy Giêsu, xin dủ lòng thương chúng tôi!" Thấy vậy, Ðức Giêsu bảo họ: "Hãy đi trình diện với các tư tế". Ðang khi đi thì họ đã được sạch. Một người trong bọn, thấy mặt được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. Anh ta sấp mình dưới chân Ðức Giêsu mà tạ ơn. Anh ta lại là người Samari. Ðức Giêsu mới nói: "Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?" Rồi Người nói với anh ta: "Ðứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh".
- Những người phong hủi lẽ ra phải sống cô lập, đã đến gần Đức Giêsu để xin lòng thương xót. Xin cho Chúa cũng ban cho chúng con sự chữa lành để chúng con không trở nên cô lập với Chúa và với người khác.
- Chính người Samari, một người ngoại bang, đã lấy giờ để trở lại tạ ơn Đức Giêsu vì sự chữa lành. Những người khác thì đã quên hay là đã quá bận rộn trong việc ăn mừng? Chúng ta cầu xin cho trong cuộc sống bận rộn của mình, chúng ta không xem những ân sủng là chuyện đương nhiên nhưng luôn biết quay về Thiên Chúa với lòng tạ ơn.