Sunday, July 26, 2015

Chúa Nhật 26 tháng Bảy - Thứ 27 Mùa Thường Niên

Gioan 6:1-13 

Sau đó, Đức Giê-su sang bên kia Biển Hồ Ga-li-lê, cũng gọi là Biển Hồ Ti-bê-ri-a. Có đông đảo dân chúng đi theo Người, bởi họ từng được chứng kiến những dấu lạ Người đã làm cho những kẻ đau ốm. Đức Giê-su lên núi và ngồi đó với các môn đệ. Lúc ấy, sắp đến lễ Vượt Qua là đại lễ của người Do-thái. Ngước mắt lên, Đức Giê-su nhìn thấy đông đảo dân chúng đến với mình. Người hỏi ông Phi-líp-phê: "Ta mua đâu ra bánh cho họ ăn đây? " Người nói thế là để thử ông, chứ Người đã biết mình sắp làm gì rồi. Ông Phi-líp-phê đáp: "Thưa, có mua đến hai trăm quan tiền bánh cũng chẳng đủ cho mỗi người một chút." Một trong các môn đệ, là ông An-rê, anh ông Si-môn Phê-rô, thưa với Người: "Ở đây có một em bé có năm chiếc bánh lúa mạch và hai con cá, nhưng với ngần ấy người thì thấm vào đâu! " Đức Giê-su nói: "Anh em cứ bảo người ta ngồi xuống đi." Chỗ ấy có nhiều cỏ. Người ta ngồi xuống, nguyên số đàn ông đã tới khoảng năm ngàn. Vậy, Đức Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, rồi phân phát cho những người ngồi đó. Cá nhỏ, Người cũng phân phát như vậy, ai muốn ăn bao nhiêu tuỳ ý. Khi họ đã no nê rồi, Người bảo các môn đệ: "Anh em thu lại những miếng thừa kẻo phí đi." Họ liền đi thu những miếng thừa của năm chiếc bánh lúa mạch người ta ăn còn lại, và chất đầy được mười hai thúng. 


  • Dùng trí tưởng tượng, tôi nhập mình vào trong khung cảnh tuyệt vời này. Tôi chia sẻ sự bối rối của Phi-líp-phê, quan sát cậu bé khi cậu ta từ bỏ phần trưa mà mẹ đã làm cho, và ngắm nhìn Đức Giê-su khi Người cầu nguyện, kế đến, khi Người bẻ bánh và cá. Phải mất nhiều thời gian để nuôi sống mọi người, nhưng Người đang mỉm cười khi Người làm việc.


  • Cũng vậy, Đức Giê-su lấp đầy hai bàn tay trắng bẩn thỉu của tôi, và tôi nhìn vào ánh mắt Người và cảm ơn Người.