Máccô 12:1-12
Ðức Giêsu bắt đầu dùng dụ ngôn mà nói với họ rằng: "Có người kia trồng được một vườn nho; ông rào giậu chung quanh, đào bồn đạp nho và xây một tháp canh. Ông cho tá điền canh tác, rồi trẩy đi xa. Ðến mùa, ông sai một đầy tớ đến gặp các tá điền để thu hoa lợi vườn nho mà họ phải nộp. Nhưng họ bắt người đầy tớ, đánh đập và đuổi về tay không. Ông lại sai một đầy tớ khác đến với họ. Họ đánh vào đầu anh ta và hạ nhục. Ông sai một người khác nữa, họ cũng giết luôn. Rồi ông lại sai nhiều người khác: kẻ thì họ đánh, người thì họ giết. Ông chỉ còn một người nữa là người con yêu dấu: người này là người cuối cùng ông sai đến gặp họ: ông nói: "Chúng sẽ nể con ta". Nhưng bọn tá điền ấy bảo nhau: "Ðứa thừa tự đây rồi ! Nào ta giết quách nó đi, và gia tài sẽ về tay ta." Thế là họ bắt cậu, giết chết rồi quăng ra bên ngoài vười nho. Vậy ông chủ vườn nho sẽ làm gì ? Ông sẽ đến tiêu diệt các tá điền, rồi giao vườn nho cho người khác. Các ông chưa đọc câu Kinh Thánh này sao?
Tảng đá thợ xây nhà loại bỏ
lại trở nên đá tảng góc tường.
Ðó chính là công trình của Chúa,
công trình kỳ diệu trước mắt chúng ta!
Họ tìm cách bắt Ðức Giêsu, nhưng lại sợ dân chúng; quả vậy, họ thừa hiểu Người đã nhắm vào họ mà kể dụ ngôn ấy. Thế là họ để Người lại đó mà đi.
- Đức Giêsu là tảng đá mà ngôn sứ Isaia đã tiên báo; Người là tảng đá góc tường, nhưng những người thợ xây nhà đã từ chối Người. Tôi có thể theo Đức Giêsu, nhưng tôi phải biết rằng những người khác sẽ từ chối người mà tôi tin tưởng, người mà tôi xây dựng cuộc đời mình trên đó. Tôi đã bao giờ cảm thấy người khác từ chối đức tin của mình chưa?